Ôn Văn đứng thẳng dậy, trên tay xuất hiện một thỏi vàng, ném cho Cung Bảo Đinh.

"Nhan Bích Thanh là do nhân viên thu nhận kia bắt được, vì thế phần thưởng cho anh chỉ có cái này thôi."

Nói xong, Ôn Văn chắp tay sau đít xoay người rời đi, da mặt thoáng có chút co quắp.

Bảo một người siêu năng liều mạng, cuối cùng chỉ thưởng một thỏi vàng, anh cảm thấy có phần xấu mặt.

Nhưng cho dù chỉ là một thỏi vàng thì Ôn Văn cũng có chút tiếc nuối.

"Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi, bằng không ngay cả khen thưởng cho cấp dưới cùng không cấp nổi."

Tuy lần trước thu hoạch được chút thỏi vàng nhưng cũng đủ nếu cứ dùng mãi như thế.

...

Từ sau ngày đó Nhan Bích Thanh không còn xuất hiện nữa, hành động vây bắt của Hiệp Hội Thợ Săn dừng lại, cuộc sống của Ôn Văn cũng khôi phục bình ổn.

Tuy rằng vài ngày sau, người của Hiệp Hội Thợ Săn sẽ tới điều tra sức mạnh cấp Tai Biến trước nhưng Ôn Văn không muốn quá lộ liễu, bằng không sẽ xảy ra vấn đề.

Anh từ Lâm Lộ nghe được, buổi tối hôm nọ thợ săn Ngô Vọng muốn rời khỏi thành phố Phù Dung Hà nhưng nửa đường bị sức mạnh cấp Tai Biến tập kích, ngay cả xương cốt cũng không còn.

"Xem ra kẻ đứng sau quả nhiên chính là hắn, nhưng sao lúc thử nghiệm hắn lại tỏ ra cùi bắp vậy chứ?"

"Aiz, cuộc sống như trò đùa, kỹ thuật diễn xuất cỡ này mà mang ra bên ngoài thì khéo làm ảnh đế chứ chả chơi..."

Ôn Văn sờ sờ cằm, suy tư nói: "Có điều nếu là vậy thì tức là công kích của mình đã thành công, cũng giải quyết được một mối họa lớn trong lòng, đúng là sảng khoái mà."

Ôn Văn cảm giác như mình vừa buông xuống một gánh nặng lớn, vốn đã nghẹn suốt vài ngày, nhưng cuối cùng nuốt xuống được thì thật sự quá đã.

Cảm giác này không có lời nào diễn tả được, bước chân của Ôn Văn cũng giống như mang kèm theo làn gió.

Thậm chí còn lần đầu tiên mua mớ cá chạch cho con rắn tam nhãn huyễn quang làm thức ăn, nhìn thấy số cá này, con rắn nhỏ suýt chút nữa đã cảm động tới rớt nước mắt, quấn quít lấy Ôn Văn thân thiết một trận.

Rốt cuộc không cần phải ăn da chân của người này nữa rồi!

Nhìn con rắn nhỏ kia đuổi bắt đám cá chạch, Ôn Văn sờ sờ cằm.

"Ừm... nuôi lâu vậy rồi cũng nên đặt tên, mày có ba con mắt.... vậy gọi mày là Tam Thiếu đi!"

Con rắn nhỏ ngẩng đầu mừng rỡ nhìn Ôn Văn, làm một con rắn thì trí thông minh của nó cao hơn rất nhiều so với chó mèo.

Suy nghĩ một hồi, Ôn Văn lại lắc đầu: "Không được, gọi mày Tam Thiếu thì tao thành gì, Ôn lão gia à? Thôi kêu mày là Tam Tra đi."

Con rắn nhỏ trông như đưa đám, nó không thích cái tên này."

"Nhưng mà... kêu Tam Tra cứ có cảm giác trì trì ấy..."

Tiếp đó, Ôn Văn bắt đầu hoạt động bộ não, đặt tên cho con rắn nhỏ.

"Tam Bảng Tử, Tam Hoàng Kê, Tam Mao..."

"Aiz, không nghĩ nữa, cứ gọi mày là Tam Tể Nhi đi." Nghĩ tên tới phát mệt, cuối cùng Ôn Văn tùy tiện chọn một cái tên.

Con rắn nhỏ mờ mịt gật đầu, ít ra thì cái tên này cũng coi như bình thường.

Sau đó Ôn Văn ngồi trên ghế sô pha, mở TV, lấy cái ly tai mèo kia ra.

"Tên kia nói chỉ cần rót đầy nước vào trong ly, chờ một hời gian ngắn thì nó sẽ xuất hiện chất lỏng mình muốn... đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đã từng rót loại chất lỏng đó vào ly."

"Thật thần kỳ, sau này muốn vang đỏ không cần bỏ tiền mua nữa rồi, có thể chuyển đổi phần thưởng cho cấp dưới thành rượu đỏ cao cấp, một chai rượu đỏ ngon giá cũng mấy chục ngàn, dùng để khen thưởng cũng không mất mặt.

Ôn Văn liền rót đầy nước vào ly, sau đó bắt đầu nghĩ tới chất lỏng mình muốn.

Trên nắp ly có một ngọn đèn nhỏ cỡ hạt mè, lúc chuyển đổi nó sẽ có màu đỏ, chuyển đổi xong sẽ có màu xanh, thời gian chuyển đổi dài hay ngắn căn cứ vào độ quý giá của chấn lỏng.

Chỉ vài giây đồng hồ, ly nước đã chuyển hóa ra loại nước mà Ôn Văn mong muốn.

Ôn Văn hài lòng mở nắp, bên trong liền tỏa ra mùi khai nồng.

Đây là ly, nước tiểu đồng tử tươi mới...

Ôn Văn mặt không biến sắc, chỉ dùng ánh mắt hẹp dài như cá chết khinh thường trừng cái ly này: "A, quả nhiên đã có tên dùng cái ly này chứa nước tiểu đồng tử, nếu không phải mình quá thông minh thì đã dùng nó để uống nước rồi, xem ra cái ly này chỉ có thể dùng làm công cụ mà thôi."

Vốn Ôn Văn muốn pha một cốc nước đá hạnh phúc nhưng đột nhiên lại muốn thử nghiệm một chút, không ngờ lại thử ra được nước tiểu đồng tử thật...

Sau đó, Ôn Văn lại thử nghiệm nào là chất kiềm, axit, nước hoa, xì dầu, nước ép mù tạt, nước ép ớt, đủ thứ chất lỏng kỳ quái, thậm chí còn thử cả nước thánh, kết quả toàn bộ đều thành công.

Sau khi thử nghiệm một phen, Ôn Văn mở vali đen lôi hết mớ bình xịt kỳ kỳ quái quái mình luôn mang theo ra ngoài.

Có ly nước thần kỳ này rồi, còn cần mang theo mớ bình này nữa sao.

...

Hà... hà!

Ôn Văn trừng mắt, khí thế tỏa ra mãnh liệt làm anh trông như ma vương giáng thế.

Cả người hệt như ác quỷ từ địa ngục bò ra, đôi mắt hẹp dài lóe sáng đầy điên cuồng đang tìm kiếm người bị hại.

Nhưng rất nhanh Ôn Văn đã xua tan khí thế này đi, thất vọng lắc đầu.

"Quả nhiên vẫn không được, khi đó mình làm sao làm được chứ..."

Lúc giết chết bá kê song sát, Ôn Văn có một khoảng ngắn ngủi mất kiểm soát, khi đó anh đã tiến vào một trạng thái kỳ lạ.

Trong trạng thái đó, anh đã uống máu gà yêu!

Giống như anh thật sự biến thành một con vampire chứ không phải là người siêu năng có thể chất vampire nữa.

Vốn, Ôn Văn cho rằng đó chẳng qua là ảo giác khi anh không thể khống chế mà thôi, nhưng lúc bị đám lưu manh cắc ké kia phá hỏng xe, anh lại một lần nữa tiến vào loại trạng thái đó.

Khi đó anh có thể trực tiếp sử dụng tất cả năng lực của Đào Thanh Thanh, không cần phải dùng tới nhẫn không gian!

Ký ức của Ôn Văn rất rõ ràng, trong trạng thái đó mặc dù anh không quá lý trí nhưng thực lực so với bình thường thì mạnh mẽ hơn khá nhiều, nếu nhưng có thể giữ được lý trí thì thực lực của anh khẳng định sẽ càng mạnh hơn nữa.

Lần vây bắt Nhan Bích Thanh này làm anh ý thức được thực lực của mình không đủ, vì thế anh muốn tìm biện pháp để mình mạnh mẽ hơn.

Nếu tính riêng năm loại sức mạnh kia ở trong đám người siêu năng cấp thấp thì có lẽ anh sẽ chiếm được tiên cơ, nhưng nếu là tầng cấp bậc cao hơn, người siêu năng sao lại chỉ có năng lực thôi chứ?

Vì thế nếu muốn sau này vẫn có thể giữ vững ưu thế thì Ôn Văn nhất định phải nghiệm ra được trạng thái kia.

Đáng tiếc, anh đã thử vài lần nhưng vẫn không có hiệu quả.

Ôn Văn suy đoán là cần phải có kích thích thì mới có thể tiến vào trạng thái đó.

Vì thế anh đã tìm kiếm không ít bộ phim điện ảnh đủ thể loại để xem, nhưng không có bộ phim nào có thể khiến anh tiến vào trạng thái đó, chỉ nhờ vào chút kích thích đơn giản này căn bản không có cách nào làm anh tìm ra trạng thái đó.

"Lẽ nào, thật sự phải là khoảnh khắc gần mất khống chế thì mới có thể tiến vào trạng thái kia?"

Ta muốn... cây gậy sắt này để làm gì...

Chuông điện thoại vang lên, Ôn Văn cầm điện thoại lên, phát hiện người gọi tới là Lâm Triết Viễn.

"Xe mới của cậu có rồi đấy, đậu ở chỗ cũ, tới nhận đi." Nói xong, Lâm Triết Viễn liền cúp máy.

Ôn Văn cười hè hè nói: "Chậc, ông này khó chịu thế."

Lâm Triết Viễn đương khó chịu rồi, anh đường đường là thủ lĩnh của thợ săn thành phố Phù Dung Hà này, vậy mà lại phải đích thân giúp Ôn Văn xử lý mấy chuyện nhỏ xíu xiu không đáng kể này.

Cộng thêm ngày 'Băng Hà' tới ngày càng gần, Lâm Triết Viễn lại càng phiền não hơn.

0.21971 sec| 2412.945 kb